Chàng đưa mắt nhìn ra khung cửa. Rừng đêm là một khối đen khổng lồ xóa hẳn đường chân trời.
Những ngôi sao lấp lánh kéo dài trên bầu trời xanh đen tuyệt đẹp và cũng thật vô tình. Cái đêm
mà chàng phục kích để đuổi bắt nàng, sao cũng đầy trời như hôm nay. Nhật muốn giữ nỗi niềm hân
hoan chia xẻ với muôn ngàn vì tinh tú, thầm kín một lời cầu xin để đời chàng và Trang bền chặt
như những tinh cầu muôn triệu tuổi kia.
Trang cũng im lặng ngước nhìn theo hướng của chàng. Cái im lặng cùng chung một mơ ước là một sự
rung cảm tuyệt diệu của hai người yêu nhau. Nàng cảm ơn trời đất còn ban cho nàng được sự bình
an trong cuộc sống. Được khóc được cười, trong vòng tay của người nàng thuơng mến . Rất lâu
Trang hỏi Nhật như người vợ hiền chăm sóc cho chồng.
-Anh có mệt không? Nằm nghĩ lưng một chút đi anh!
Nhật lắc đầu. Chàng sợ rằng nếu mình nằm xuống thì rất dễ dàng đi vào giấc ngủ. Đêm thì ngắn mà
những điều cần nói lại còn rất nhiều. Chàng chưa bàn bạc được nhiều với Trang nên không dám ngủ
dù chỉ một vài giờ.
-Anh xuống dưới sân một chút. Xem mấy anh em lính họ canh gác ra sao.
-Cho em theo với, không có gì nguy hiểm đâu.
Nói đến đây tự nhiên Trang bổng bật cười. Nhật hơi quay lại hỏi.
-Em có điều gì vui mà cười vui thế. Hay là lại nhớ ngày xưa còn bé hai đứa đi tắm mưa rào ?
Trang nhéo Nhật một cái thật đau vì biết Nhật muốn nhắc lại những ngày thơ dại cũ chẳng ngượng
ngùng khi cởi quần aó tự nhiên phơi bày như người tiền sử.
-Anh lại nghĩ bậy nữa rồi. Em cười là anh đang đi với cô nữ tổ trưởng dân quân du kích mà còn sợ
gì ai nữa.
Nhật không nói. Hai người dìu nhau ra cửa đi xuống thang gác. Gió đêm hè dịu mát thoang thoảng
mùi hương bằng lăng. Một đóm thuốc lóe sáng trong đêm từ trong góc cột. Ba chiếc võng của bọn
Nhiều, Du, Kiệt mắc châu đầu vào nhau. Chúng nó đang tán gẫu. Thấy hai người Nhiều vội hỏi:
-Chưa ngủ sao ông thầy?
Nhật không trả lời và hỏi lại:
-Hạ sĩ Hoán và mấy anh em kia đâu rồi?
Hoán từ gốc sân phía sau chạy lại, đứng nghiêm chào Nhật. Chàng vẫy tay bảo Hoán tới gần rồi hỏi:
-Có gì lạ không? Anh em bình thường cả chứ?
-Dạ, không có gì đâu Thiếu úy. Em cắt gác xong rồi. Gác di động, từng hai người một. Thiếu úy cứ
an tâm...
Nhật gật đầu không nói, chàng kéo Trang ra giữa sân. Hai người dìu nhau ngồi xuống bên tảng đá
lớn, tảng đá Trang dùng để đập lúa. Nhật cảm thấy như đang được ngửi mùi thơm của đồng ruộng.
Chàng yêu cuộc đời bình dị miền quê, ao ước một cuộc sống thanh bình ở với Trang như ngày xưa còn
bé. Mộng ước tuy đơn sơ nhưng chàng cảm thấy khó mà thực hiện được.
Một vì sao bất chợt rơi xuống, ngang qua tầm mắt hai người. Một vệt sáng ngắùn ngủi vụt tắt trả
lại bóng đêm và sự im lặng. Nhật nhìn lên bầu trời cao, tưởng tượng xa cái khoảng cách mênh mông
do hàng triệu năm ánh sáng kia mà thương hại cho kiếp con người. Nhớ lại đêm phục kích đầu tiên
Nhật cũng để tâm hồn mình chìm vào cái mênh mông của trời đất vô tận mà suy nghĩ về những phi lý
khi con người rình rập giết chóc lẫn nhau. Hôm nay cũng thế. Chàng đang cố gắng tìm ra một con
đường tốt đẹp và an lành để giữ Trang mãi mãi trong vòng tay mình . Chàng hỏi Trang âm thanh vừa
đủ cho hai người:
-Thế đêm hôm kia em theo bọn chúng ra Tà Noát, tên Từ Ti có nói bao giờ cho mẹ về không?
-Thì hắn đã nói rồi, đúng mười ngày. Em đâu dám hỏi thêm trong khi bọn chúng nó có biết bao
nhiêu chuyện cần phải làm ưu tiên hơn chuyện của mình.
Nhật vẫn còn thắc mắc.
-Tại sao tụi nó bận bịu như thế mà không giữ em ở lại. Chẳng hạn như việc tản thương mà cho em
trở về đây. Em có nghĩ là Từ Ti nghi ngờ gì chăng?
-Nghi ngờ thi lúc nào mà Từ Ti chẳng nghi ngờ. Chẳng hạn như em đưa ra một nguồn tin không bao
giờ Từ Ti tin ngay đâu. Hắn còn phối kiểm lại cho chắc chắn. Còn chuyện em trở về đây dễ dàng là
vì chỗ chính của em là đây. Em là Đinh Tơ Rang con của Thiếu úy Đinh Ruồi, có nhà rất lớn ở cuối
ấp D mà. Chuyện em công tác ngoài Tà Noát là chuyện cần phải che dấu, phải lấy cớ như đi rừng
đổi đồ chẳng hạn để che mắt chính quyền. Vì thế em không thể ở lâu ngoài Tà Noát được. Cùng lắm
chỉ ở một ngày là phải về ngay. Ơû lâu quá ban hai tiểu đoàn sẽ nghi ngờ. Nhất là mới giao tranh
với nhau, em vắng mặt lâu ngày thì ai chẳng biết em theo Việt cộng. Giải thích làm sao với chính
quyền quốc gia. Từ Ti biết rõ điều đó hơn ai hết nên không bao giờ giữ em lại ngoài Tà Noát lâu
quá một ngày.
-Lỡ khi mẹ em được về Tà Noát đúng như lời Từ Ti đã hứa thì làm sao em biết được?
-Ồ dễ quá mà. Nếu mẹ về Tà Noát hay mỗi khi có công tác gì khác thì Từ Ti sẽ cho người nhắn gọi
em ra ngay.
Nhật vui mừng, chàng kêu lên:
-Thế thì tốt quá. Anh sẽ tìm một giải pháp tốt đẹp cho chúng mình.
Trang hồi hộp hỏi dồn:
-Giải pháp gì vậy anh. Giải pháp như thế nào?
-Anh đang suy nghĩ về vấn đề này từ nãy giờ. Anh biết rằng em thương mẹ. Từ Ti cũng biết điều đó
nên bọn chúng giữ mẹ em một nơi để cột chân em làm việc cho chúng. Anh cũng như em, thương mẹ
lắm. Vấn đề của chúng ta là phải biết được mẹ ở đâu để giải thoát cho mẹ. Khi mẹ đã được tự do
rồi thì chuyện của chúng ta giải quyết thật dễ dàng. Em thấy anh nghĩ vậy có đúng không?
Trang bàng hoàng và cảm động. Nàng biết Nhật là một người có từ tâm và độ lượng. Cả một thời thơ
ấu bên nhau nàng đã thấy được những đức tính đó của Nhật. Chàng lo lắng cho Trang, lo lắng cả
những điều mà Trang lo lắng. Điều mà Nhật suy nghĩ và đặt kế hoạch giải thoát cho mẹ hôm nay nói
lên lòng lo lắng thương mến vô bờ của Nhật đối với nàng . Nàng sung sướng và biết ơn tấm lòng cao
quý ấy nhưng công việc thật khó khăn không biết Nhật có lo nổi không, có đủ quyền hành và mưu
lược để đem đến thành công không.
Nghĩ đến cha mẹ lòng Trang đau như cắt. Nàng nhớ rất rõ, rất rõ cái gương mặt ghê sợ của Từ
Ti buổi trưa của ngày kinh khiếp ấy. Hắn làm ra vẻ hiền từ nhân đạo nói với đám vợ con những
người lính bị bắt. Bao nhiêu danh từ hoa mỹ được hắn dùng đến. Nào là nhân đạo, nào là khoan
hồng, nào là muốn tạo điều kiện để cho những người lính được phấn đấu thành người tốt nên phải
cho ở một chỗ riêng. Chính Trang lúc đầu cũng tưởng như thế nên nàng mới trốn, nằm lại trong hốc
đá. Trong ý nghĩ ngây thơ của nàng ngày ấy tưởng rằng có thể sẽ có thể theo cha để giúp đỡ ông vì
nàng thương cha lắm. Có ngờ đâu khi đêm đến, lúc mọi người dân thượng lần lượt trở về làng bản và
đám vợ con lính được dẫn đi thì Từ Ti lại ra lệnh cho mấy tên du kích chặt những người lính đáng
thương kia ra thành từng khúc trong đó có cha nàng. Thảm thương thay những người thua trận đó tay
chân còn đang bị trói.
Khi ấy Trang suýt bật lên tiếng khóc nhưng nàng kịp ngăn lại kịp. Linh tính báo cho nàng biết
rằng nếu những con thú đội lốt người kia biết có nàng trong kẹt đá thì chúng cũng không từ nan
đưa nàng theo chân những người lính qua bên kia thế giới để bịt miệng, để chúng lúc nào cũng đóng
trọn vẹn vở tuồng nhân đạo khoan hồng.
Mười năm rồi, chúng giam giữ, bắt mẹ nàng làm nô lệ cực nhọc ở nơi rừng thiêng nước độc mà chúng
huênh hoang là vùng tự do. Khi Từ Ti khám phá ra cô gái thượng nho nhỏ xinh xinh kia chính là
con của một trong những người lính cũ. Hắn không ngần ngại đem mẹ nàng ra để kêu gọi, bắt buộc
nàng làm việc cho chúng. Vị thế của nàng đối với chính quyền quốc gia quá tốt để Từ Ti giao phó
những công tác quan trọng. Với sự khôn lanh của nàng mọi việc đều thuận lợi dễ dàng. Từ những lúc
ban đầu rồi thấy nàng làm tốt, Từ Ti tin cẩn hơn lên. Vì thế Trang được tự do đi lại trong vùng
Tà Noát. Nhưng mỗi lần đối diện với Từ Ti là mỗi lần Trang e ngại. Giết hắn để trả thù cho cha
đối với nàng không khó mà nàng cũng không hề khiếp sợ. Nhưng mẹ nàng còn nằm trong tay chúng nó
sẽ ra sao? Làm sao cứu được mẹ trong lúc mẹ con gặp nhau đều có biết bao nhiêu cặp mắt dòm ngó
theo lệnh của Từ Ti . Đó là nỗi ưu tư của Trang từ trước tới nay. Nàng đã suy nghĩ rất nhiều và
không tìm ra một cơ hội hay may mắn nào khả dĩ để mẹ con nàng thoát ra được khỏi nanh vuốt của Từ
Ti, đã bảy tám năm rồi. Trang lẩm bẩm.
-Khó khăn lắm. Em đã nghĩ nát nước mà không tìm ra một giải pháp nào.
Nhật vẫn tin tưởng vào sự suy tính của mình. Nếu được thêm may mắn thì thật là hoàn hảo. Chàng
hỏi Trang.
-Khi em được gặp mẹ, thường thường chúng có để tự do đi lại không, nơi gặp gỡ ở đâu và có thể
nhận ra không?
Suy nghĩ một lát Trang trả lời Nhật.
-Chỗ gặp thì không nhất định nhưng mà cũng được chút ít tự do, dĩ nhiên là trong phạm vi quy
định. Anh biết ở vùng Tà Noát rồi, chỉ là những hầm hố, xó xỉnh, kẹt núi, bụi bờ chứ có doanh
trại nhất định như ở đây đâu. Thành thử rất khó mà chắc được, cũng khó nhận diện ra được. Nhưng
mà kế hoạch anh định ra như thế nào?
Nhật đứng dậy, nhìn quanh một lượt. Đêm vẫn yên tĩnh trong không khí êm dịu của núi rừng. Chàng
kéo Trang đứng lên và cả hai đi xuống đầu dốc. Ơû đây hai người lính gác kép đi đi lại lại. Chàng
không nói mà chỉ ra hiệu cho họ biết là chàng muốn xuống dưới chân đồi. Nhật dắt Trang len qua
các hàng cây cao đi thẳng xuống dưới con đường mòn. Những kỷ niệm ngày xưa và cảm giác bây giờ
đều rung cảm lên cùng một lúc. Cứ như những lúc chàng dắt Trang đi cùng khắp các cánh đồng ven
sông Trà khúc ngày trước, chỉ khác là bây giờ chàng muốn hôn Trang lúc nào cũng được. Thật là thú
vị.
Họ dìu nhau đi như thế, quên cả hiểm nguy có thể đến bất cứ lúc nào. Song Nhật lại tin vào lời
nói đùa của Trang là chàng đang đi chơi với cô tổ trưởng du kích Ô Chai thì có gì mà sợ. Một lúc
sau khá lâu Nhật dừng lại bên gốc cây ven đường. Chàng ghé vào tai Trang thì thầm với nàng kế
hoạch của mình. Trang nghe xong thấy lòng vui mừng hẳn lên, nàng tin tưởng và khẽ hỏi lại:
-Thật không anh, anh có làm được như thế không anh?
-Được được chứ. Anh sẽ cố gắng xin thượng cấp. Nếu không được thì vài ba cái đủ rồi. Aø em có
biết dùng gunflare không đấy?
-Em có biết nhưng chưa thử bao giờ
Nhật rút ngay trong túi áo ra một khẩu gunflare, chàng lắp luôn đạn vào rồi tháo ra cho Trang
thấy. Đêm tối đen, nhất là đang đứng dưới gốc cây. Nhưng Nhật vẫn để Trang lần mò các khấc đạn mà
lắp vào rồi tháo ra trong đêm gần như thành thạo. Nhật bảo Trang.
-Em giữ nó, bỏ kỹ trong xách. Anh đưa em cả bốn viên đạn này. Lúc thấy cần cứ việc bắn lên. Aø mà
em giữ thế này có gì nguy hiểm không. Hay là em nên mang theo một trái khói cho chắc.
-Nhưng mang trái khói cồng kềnh lắm, để em nghĩ lại xem sao. Khẩu gunflare này với bốn viên đạn
cũng đủ rồi. Anh ơi, em có nên thử một lần cho chắc không. Kẻo đến lúc dùng thì lại bị kẹt.
Thấy Trang cẩn thận và lo lắng quá Nhật vừa mừng mà lại vừa lo sợ cho kế hoạch táo bạo của mình.
Kế hoạch này nếu được thiếu tá cho phép và ủng hộ thì thật là hoàn hảo. Còn không được thì chàng
sẽ có nhiều cách khác mà cách nào cũng cầu xin sự may mắn. Chàng tìm lời để an ủi Trang cho nàng
đỡ lo lắng bồn chồn:
-Em cứ vững tin đi, chúng mình đều quyết tâm thì việc gì cũng có thể làm được. Cái chính yếu
trong mọi kế hoạch là bí mật và bất ngờ. Anh nghĩ rằng Từ Ti không thể ngờ rằng chúng ta đã có
chung với nhau một dĩ vãng thân yêu để có thể sống chết cho nhau. Nó không thể ngờ rằng anh đem
tất cả toàn lực ra để cứu chỉ một người đàn bà tầm thường trong ý nghĩ của nó. Nó không thể biết
được rằng người đàn bà đáng thương ấy tuy là mẹ của em nhưng cũng là mẹ của anh. Phải không nào.
Trang ôm chầm lấy Nhật, siết chặt, cảm động vì lời nói chân thành nhân hậu của chàng. Nhật vẫn
say sưa với kế hoạch, chàng lại nói tiếp:
-Vả lại Từ Ti cũng không biết được là mình sẽ ra tay lúc nào. Trong chuyện này anh nghĩ nếu hắn
có đề phòng thì chỉ đề phòng em mà thôi, chứ nó có biết gì về anh đâu. Nói đúng ra Từ Ti không
thể ngờ rằng hai đứa mình liên kết với nhau. Vấn đề chúng ta phải giữ kín, thật là bí mật. Đến
khi ra tay mà Từ Ti cũng chẳng biết thì chắc ăn. Mà chỉ có anh và em thôi thì chuyện kín đáo này
có gì mà không làm được.
-Thế còn thiếu tá tiểu đoàn trưởng và lính của anh thì sao? Anh thi hành kế hoạch này có một mình
thôi à.
-Anh đã lo chuyện này rồi. Anh sẽ trình bày với Thiếu tá tiểu đoàn trưởng để xin ông chấp nhận kế
hoạch và giữ kín chỉ một mình ông biết. Hơn ai hết, Thiếu tá còn lo hơn mình về chuyện phòng
gian bảo mật. Đến khi anh đi rồi, ông có cho mọi người biết cũng chưa muộn. Bây giờ mình cứ chờ
đợi. Khi chuyện phải tới, mình sẽ bàn cụ thể hơn. Được không em.
Trang sung sướng gật đầu. Bao nhiêu năm qua rồi nàng chỉ ước mơ có một ngày như thế này thôi.
Niềm vui làm cho hai người quên hẳn âu lo, phiền muộn. Họ náo nức tính chuyện lứa đôi. Nhật bảo
Trang:
-Em nhớ dòng suối có thân cây bắc ngang trong đêm trăng mà mình đuổi theo nhau hôm ấy không. Từ
trên đỉnh đồi nhìn xuống anh thấy thiên nhiên hùng vĩ, đẹp đẽ vô cùng. Nhất là khi ánh trăng trải
dài trên những đồi tranh, lên mặt nước phẳng lặng của suối nguồn, rồi lấp lánh theo dòng nước đổ
xuống chân đá phía dưới. Chao ôi, ước gì đất nước thanh bình để hai đứa mình lại một lần đến đó,
ngắm ánh trăng tan. Nhưng mà anh chắc là chẳng bao giờ còn tìm lại được cảm giác như ngày hôm ấy.
Phút mê cuồng bao giờ cũng đến một lần mà thôi. Một lần là đủ nhớ trong suốt một đời người.
Trang mỉm cười. Nàng âu yếm nhìn Nhật nói như đùa nghịch
-Anh mơ mộng quá, lãng mạn quá. Chắc anh sống ở thị thành quen rồi, bây giờ thấy suối, trăng rừng
nên lạ lẫm. Chứ còn em nhìn cảnh vật ở đây đã quen rồi. Có lẽ trăng suối rừng xanh đã quyện vào
trong em để hóa thành tâm hồn. Em có cảm tưởng rằng em sẽ chẳng bao giờ rời bỏ được chốn hoang vu
này. Nói thế chứ bây giờ có anh, có thể ý nghĩ của em lại thay đổi khác. Nơi nào có người mình
thương, nơi đó đã trởhành thiên đường hạnh phúc phải không anh. Aø sao anh không nói cho em nghe
từ độ mình xa nhau, cuộc sống của anh như thế nào. Đã có bao nhiêu cô rồi. Em đoán chắc là có
nhiều lắm. Ơû tại đây thôi đã có mấy cô...
Trang ngừng nói, mắt nàng long lanh ngước lên nhìn Nhật. Môi nàng cong lên trêu chọc mà như hờn
giỗi. Nàng ghé sát miệng vào tai Nhật nói nhỏ vờ như sợ ai nghe thấy, dù rằng chỉ có hai người.
-Hồi trước, em còn nhớ mẹ anh thường kể với mẹ em là ông nội anh có tới sáu bà vợ. Rồi bố anh
cũng không thua gì. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Anh có bao nhiêu cô, khai thật
đi để em còn tính.
Nhật phá lên cười. Trang cũng cười theo. Dưới ánh trăng rừng Nhật chợt khám phá ra nụ cười của
Trang đẹp lạ lùng. Nàng cười tươi như một nụ hồng vừa nở. Chàng ngây ngất nhìn Trang.
-Trang, em cười tươi đẹp quá. Nụ cười của em làm anh quên hết mệt mỏi buồn phiền. Từ rày trở đi
mỗi lần thấy cuộc đời sầu héo, anh chỉ xin em tặng cho anh một nụ cười. Chỉ một mình anh thôi.
Chắc rằng em không hẹp hòi mà chẳng ban phát cho anh.
Trang nhìn Nhật chăm chú, nàng không cười nữa nhưng nét mặt vui vẻ chứ không trang nghiêm hay hờn
trách:
-Anh chưa trả lời câu hỏi của em, lại còn nịnh, khen em cười đẹp. Anh không được đành
trống lảng cách này được đâu.
Nhật đưa tay lên xua trong không khí. Rồi chàng đặt tay lên hai má bầu bĩnh của Trang:
-Không, anh không có ý định đánh trống lảng tránh né câu trả lời của em đâu. Nhưng mà
trước khi trả lời, em hãy cười thêm một lần nữa. Cười đi em! Em sẽ rực rỡ như tiên nữ dưới ánh
trăng huyền diệu đêm nay...
Trang ngoan ngoãn mỉm cười với Nhật. Chàng thấy lại đâu đây hình ảnh của một đêm Đà Lạt, trốn
phố rong chơi, leo qua tường nhà ai hoa tường vi đầy dậu. Nụ cười của Trang bây giờ rạng rỡ như
những bông hoa tường vi dưới trăng dạo đó. Nhật thấy tràn trề niềm vui thỏa mãn và no đủ. Chỉ thế
thôi, chàng trả lời Trang.
-Anh buồn cười khi em bảo rằng con nhà nông không giống lông cũng giống cánh. Riêng anh thì chẳng
giống tí nào. Anh không may mắn như ông nội anh đâu nên ngoài em ra chẳng có cô nào thương anh
cả. Dù rất nhiều cô qua cuộc đời anh.
-Chuyện anh nói khó tin
-Khó tin nhưng mà có thực, cô nào cũng đến với anh hăng hái lúc ban đầu, nhưng mà lâu dần họ khám
phá ra anh quê mùa, cục mịch, thế là họ chạy xa để anh ngồi buồn đếm thời gian.
-Thôi, thôi, đừng làm bộ ũ rũ, sầu bi nữa Nhật ơi. Em biết anh rõ lắm dù mình xa nhau tám chín
mười năm. Hiện nay có cô ở Sài gòn thương anh dữ lắm. Tháng nào chả có mấy lá thơ cho anh. Con
gái Sài gòn chắc đẹp lắm phải không anh?
Nhật lắc đầu, giơ hai tay lên trời chư chịu thua
-Quái lạ, cái gì em cũng biết hết. Thế thì chắc ông bưu tín viên tiểu đoàn làm nội tuyến cho em
rồi. Anh nói thực với em, cái cô mà thường hay gởi thơ cho anh đó tên là Thương, đang theo học ở
đại học Văn Khoa. Cỡ anh làm sao quen được cô ấy. Chẳng là do bà thím anh giới thiệu, định làm
mai cho anh. Hai đứa mới biết nhau trong một ngày anh về phép. Cô ấy có đạo nên mùa giáng sinh
năm đó anh theo người đẹp đi lễ nhà thờ. Nhưng đó là chuyện ngày xưa chứ bây giờ cô ấy chán anh
rồi.
-Đi lễ nhà thờ, thế anh theo đạo bao giờ?
-Đã theo thiếc gì đâu. Anh chỉ lòng vòng đưa đón. Hồi ấy Thương thấy anh ngoan ngoãn dễ sai nên
cũng có vẻ ưng ý. Nhưng cô này khó khăn lắm. Anh nghĩ nếu lấy nhau chắc cô ấy sẽ dạy dỗ anh như
mẹ anh ngày xưa. Có một lần anh theo mấy người bạn đi uống rượu, hơi say, về đến nhà cô ấy nhìn
anh như nhìn con quái vật.
-Thế thì đúng rồi. Cô ấy thế là dễ đó. Em còn lâu mới cho anh say sưa như thế.
-Anh biết em chỉ nói thế thôi, chứ nếu anh uống rượu say em sẽ pha nước chanh cho anh uống,
lấy khăn ướt cho anh lau mặt và trải giường cho anh nằm chứ không nhìn anh khinh bỉ như cô ấy.
-Sao vậy? Sao anh biết vậy.
Trang vừa hỏi, vừa cười thật tươi. Nhật trả lời.
-Thì anh biết chứ. Vì em yêu anh. Tình yêu làm cho con người dễ dàng cảm thông, khoan dung và tha
thứ. Khi em yêu anh thì em đã lo lắng cho anh như chính bản thân em.
-Anh nói thế có nghĩa là cô Thương không yêu anh. Không yêu mà sao lại thư từ cho anh năm này qua
tháng nọ.
Nhật suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời.
-Cũng có thể cô ấy yêu theo cách riêng của cô ấy. Thư từ thì viết nhiều nhưng chẳng bao giờ có
một câu lãng mạn cỡ như bài hát của Lam Phương Chiều hôm nay trời thanh vắng, em đi về, về với
ai. Chỉ toàn là những lời khuyên nhủ ra lệnh cho anh thôi, đại khái như : anh đi ngủ sớm, đừng
hút thuốc lá, đừng chè chén, cờ bạc tiêu xài hoang phí, mai mốt có tiền lo đám cưới, lo cho con.
Anh nói thật, yêu hay lo cách đó không hợp với anh.
-Uûa thế anh có con rồi à.
Nhật khổ sở giải thích.
-Con đâu mà có. Anh chưa dám nắm tay cô ấy làm sao có con. Cô ấy nói chuyện xa vời, lo
trước cả vài năm đấy chớ.
Trang vẫn đùa vui.
-Thế anh chưa hôn cô ấy lần nào à.
-Cô ấy có cho đâu mà hôn.
-Anh cũng phải cho nữa chứ. Anh không biết là khi người ta hôn nhau là vừa cho vừa nhận à. Anh
phải cho thì mới nhận được chứ.
Nhật reo lên.
-Anh hiểu ra rồi, ý em nói rằng anh muốn nhận thì anh phải cho phải không? Đúng rồi anh muốn cho
em.
Nói xong chàng kéo Trang vào lòng nâng cằm nàng lên. Trang sẵn sàng cho và sẵn sàng đón nhận.
Aùnh trăng rơi trên khuôn mặt nàng làm hàng mi cong vút, gió mơn man thổi lòa xòa mái tóc. Bỗng
Nhật nghe thấy đâu đây như thoảng tiếng suối reo.
-Hình như tiếng nước chảy. Mình đã tới gần sông Re rồi à?
-Sông Re đâu đây mà tới. Chỉ có suối thôi. Em sẽ dẫn anh tới một dòng suối cạn nhưng đầy ánh
trăng.
Hai người rời bỏ con đường vào một lùm cây thấp. Đó là bờ suối cạn. Họ dẫn nhau đi giữa lòng con
suối, xuống dưới một trũng sâu. Nơi đây rất nhiều con suối đổ về, cùng chảy xuống bờ vực đá trải
dài theo sườn núi. Nhật ngạc nhiên.
-Ồ, đây là một vực đá sâu. Không, là một dòng thác chảy đầy những ánh sáng.
Chàng sững sờ nhìn một giòng trăng lóng lánh từ trên cao đổ xuống. Suối cạn, dù hai nguồn nước đổ
về cũng chỉ đủ trải một lớp mỏng theo vách đá dài. Lúc rơi xuống tạo thành một mảng trong vắt như
thủy tinh phản chiếu ánh trăng. Nhật ngấy ngây xúc động vì trong đời chưa bao giờ được nhìn thấy
một cảnh tượng thiên nhiên, đẹp kỳ diệu mơ màng đến thế.
-Trời ơi, đẹp quá. Ơû đây đẹp quá, anh chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhật nói thực, ở Đà Lạt đã từng đi qua rất nhiều ghềnh thác, đồi núi, sông hồ, nhưng chưa bao giờ
chàng thấy được sự kỳ diệu của thiên nhiên như hôm nay. Nhật dìu Trang ngồi xuống một tảng đá to
và phẳng yên lặng ngắm công trình của tạo hóa. Chàng thấy mình may mắn vì thượng đế đã ban cho
mình tất cả. Một người thương chân thật, đơn sơ mà đằm thắm trong kỷ niệm đầu đời, một khung cảnh
kỳ diệu mà nếu không may mắn thì chẳng bao giờ thấy được.
Hai người cùng nằm ngay trên thảm cỏ trong đêm sương xuống lạnh, ôm lấy nhau tự lúc nào. Chàng
ghé sát vào đôi môi của Trang vừa nở một nụ cười. Rõ ràng là một đóa hoa vì Nhật ngửi thấy mùi
thơm ngào ngạt. Mùi hương sen trong nắng hạ của một ngày hè rực rỡ bên sông Trà năm xưa. Trang
hỏi Nhật.
-Chuyện của anh với cô Thương đi đến đâu rồi.
-Chẳng đi đến đâu cả. Cô ấy là một người con gái khôn ngoan nên cũng có những chọn lựa khôn
ngoan. Hồi anh còn là sinh viên sĩ quan , ai cũng tưởng học ở trường Đại học Chiến tranh chính
trị ấy ra thì sẽ được ngồi một chỗ nào đó ở Sài gòn. Đâu có ngờ anh trở thành một người lính trận
và tệ hơn nữa lại là lính biên phòng. Thế là em biết kết quả ra sao rồi. Dưới mắt cô ấy anh chỉ
là một con người đáng thương nếu không nói là đáng khinh. Có ai mà thương một người mà mình
thương hại hay khinh bỉ bao giờ. Mà anh cũng không bao giờ muốn một tình yêu như thế. Vả lại đó
là chuyện ngày xưa rồi. Xưa vì hồi đó anh tưởng không bao giờ còn gặp em nữa trên cõi đời này cho
nên anh mới yêu cuồng, sống vội. Chứ bây giờ thì hạnh phúc đang ở trên tay anh. Anh phải giữ thôi
chứ còn tìm đâu nữa.
-Thật không đấy. Sao mà anh nói nghe trơn tru quá em sợ.
-Sợ gì. Tin anh đi. Thời gian sẽ trả lời tất cả.
-Trả lời tất cả những gì?
-Tình yêu, tình yêu của anh đối với em. Sau chuyện khó khăn này chúng mình sẽ không còn xa rời
nhau nữa trong suốt cả cuộc đời.
Nói xong Nhật hơi ngượng, không phải vì chàng nói dối, mà vì chàng nói chuyện tình yêu như một
anh kép cải lương trên sân khấu. Nhưng cần gì, yêu nhau đôi lúc người ta cũng cần cải lương một
tí cho cuộc đời có thêm màu mè hoa lá.
Hai người cứ miên man tính đủ thứ chuyện. Đến chuyện muốn có mấy đứa con thì Trang chợt thấy
lòng rung động. Nhưng trời đã gần sáng rồi. Thời gian qua mau quá, thảo nào người ta bảo tình
yêu giết chết thời gian là thế. Trang ngồi thẳng lên, vuốt những nếp nhăn trên y phục rồi bảo
Nhật.
-Mình về thôi anh. Trời sáng rõ rồi. Ơû nhà mấy chú Nhiều, Kiệt, Du chắc là mong lắm.
Khi hai người về đến nhà Tơ Rang thì cả ba người còn ngủ. Nhật đánh thức cả ba trở dậy rồi thấy
trò sửa soạn về đơn vị. Chàng mơ tưởng tới một ngày được đón Trang về như Trần Bi ngày trước đón
Kim Ly về hầm phòng thủ. Bây giờ Nhật dìu Trang lên nhà sàn, hôn nàng từ giã. Chàng vẫn tưởng nụ
cười của nàng là một đóa hoa nên ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của bông sen trong một muà hạ năm
nào.
Khi ba thầy trò và tiểu đội của Hoán đã xuống hẳn chân đồi chàng ngước lên vẫn còn thấy
Trang nhìn theo. Nhật lẩm bẩm một mình:
-Tình yêu giết chết thời gian, mà thời gian cũng giết chết tình yêu. Nhưng riêng đối với tình yêu
của Trang thì thời gian đã trở thành vô nghĩa.