Phần tiếp theo " Đường Vào Cuộc Chiến"
Thân tặng các bạn Nguyễn Trãi 2
và đặc biệt NT2 Phạm Phú Hoan và NT3 Đoàn Văn Hoàng.
Phần I: Bước vào cuộc Thăng Trầm
(tiếp theo)
α. Tia Sáng Cuối Đường Hầm
Ch đến thăm tôi ngày cuối tuần như đã hứa, nàng đến gặp tôi lúc trời vừa chợp tối. Nhớ đến lời nàng nói trước khi chia tay, tuần trước, sẽ gặp lại nhau để nói chuyện nhiều hơn, thế nhưng sao đợi đến lúc này thì còn thì giờ đâu để trò chuyện. Tôi cảm thấy hơi buồn, trong đầu hiện ra nhiều câu hỏi thì vô hình trung nàng lại cho biết lý do đến quá trễ, là vì ghé chợ mua chút quà cho cháu nàng ở Vạn Giả. Nàng đang nghỉ phép và trên đường đi thăm chị.
Rồi nàng nhìn tôi mỉm cười hỏi,
“Chờ đợi có sốt ruột không? Em xin lỗi nhé! Và này, ngày mai, anh có muốn đi chơi với em không?”
Tôi cười trả lời,
“Muốn lắm chứ nhưng anh không có tiền, với lại nghỉ ngang sợ bị đuổi rồi không lấy tiền đâu ra để sống!”
Nàng đáp,
“Em có đủ tiền cho hai đứa đừng lo, còn vấn đề kia thì nhờ anh Ba giúp,” ngưng một tí rồi nàng tiếp tục nói trong tiếng cười rất dễ thương, “tiền lương những ngày nghỉ em sẽ trả, coi như đó là tiền mướn Body-Guard. Đâu dễ gì có được một ông Sĩ Quan Đà Lạt mà tiếc chứ!”
Tôi cười buồn trả lời,
“Anh hiểu, nhưng anh không muốn thêm gánh nặng cho em.”
Nàng nhìn tôi nghiêm nghị nói,
“Không sao đâu, anh đừng quan tâm đến việc đó, điều anh đáng quan tâm là đừng để em thất vọng về những gì em đang kỳ vọng. Anh đi với em anh sẽ không thấy lạc lõng bỡi vì chị em đã biết anh từ lâu và cũng biết về chuyện tình cảm trước kia giữa hai chúng ta mà.”
“Thôi được, để anh nói cho anh Ba biểt đồng thời nhờ anh vào Tổ Hợp xin cho nghỉ vài ngày, nếu anh về trễ,” tôi suy nghĩ giây lát rồi đáp lời nàng.
Thế là ngày hôm sau chúng tôi trên chuyến xe xuôi về nam đến thị trấn Vạn Giã, thuộc Vạn Ninh, Khánh Hòa.
Đi qua những con đường dẫn đến nhà anh chị nàng đầy cát bụi, không khí nóng bức ngộp thở làm tôi cảm thấy khó chịu; tuy khi bước vào nhà thì không khí khác hẳn: mát mẻ dễ chịu, nhất là cái lối tiếp đón thân mật cởi mở làm tôi không thấy tôi là người xa lạ với gia đình . Anh chị nàng rất vui được nàng đến thăm, đặc biệt có tên “vệ sĩ” (nàng giới thiệu tôi với anh chị nàng như thế) luôn kề cận người em gái của hai vợ chồng.
Chị nàng nhìn tôi chúm chím cười rồi giả bộ tỏ vẻ ngạc nhiên nói,
“Chà, lâu lắm mới gặp đó nha! Về đây hồi nào và vì đâu mà gặp em tôi rồi kéo về đây? Cảm ơn, còn nhớ mà đến thăm thật là một sự hạnh ngộ. Thôi mời vào ngồi nói chuyện với ông xã tôi, để tôi xuống bếp chuẩn bị cơm nước đãi hai người khách quý.”
Nói xong chị quay đi đồng thời ngoắc tay ra hiệu bảo nàng đi theo. Hai chị em nói gì tôi không nghe rõ chỉ nghe tiếng cười rộn rã thật vui vọng lại từ đàng xa.
Chồng chị tiến đến bắt tay tôi, rồi mời tôi theo anh lại ghế “Sa-lông” ngồi nói chuyện. Trước khi bắt đầu chuyện trò trao đổi, anh hỏi vợ trong tiếng cười vui:
“Chà, gọi sao đây má Mi? Gọi dượng bốn cho thân mật được không?”
Thì nghe chị nói vọng lại từ đàng sau,
“Gọi gì cũng được, miễn đừng làm người bạn học của tôi, ngày xưa, sợ quá chạy mất thì không còn ai bảo vệ cô em tôi đó!”
Cả hai chúng tôi cùng cười. Anh hỏi sơ qua những ngày trước 75 của tôi, tôi cũng chỉ lướt qua đôi chút thôi để tránh cảnh càng nhắc càng đau, đồng thời tôi muốn có nhiều thì giờ hỏi cách làm ăn của anh mà bắt chước vì tôi thấy cuộc sống gia đình anh quá sung túc.
Anh cho tôi biết thu nhập của gia đình dựa trên công việc mua bán Trầm Kỳ. Anh khuyên tôi nên để mắt vào công việc này, nếu thiếu tiền cho anh biết anh sẽ giúp cho, vì vùng tôi đang sinh sống có rất nhiều Trầm Kỳ, có nhiều người đang khai thác rất trúng và đã đem bán cho anh.
Tôi hỏi anh làm cách nào để nhận biết đó đúng là Trầm hay Kỳ và giá cả của nó thì anh cho biết:
Kỳ quý hơn Trầm do đó Kỳ đắc tiền hơn. Muốn biết chính xác giá cả của nó phải trải qua nhiều năm kinh nghiệm. Và anh sẵn sàng giúp tôi về việc này, nếu tôi cần anh.
Kỳ còn gọi là Kỳ nam:
Đặc tính của Kỳ nam: chất nhẹ, mềm dẻo và nhuyễn; khi nếm có vị chua, ngọt đắng hơi cay cay; có 4 màu chính: trắng ngà, xanh hơi xám, vàng hơi đen chàm; khi đốt cho nhiều dầu, rất thơm, khói bay thẳng lên không trung, tạo một giải cuộn dài; có bốn thứ chính: Bạch kỳ (màu trắng ngà), thanh kỳ (màu xanh xanh), huỳnh kỳ (màu vàng đen), hắc kỳ (màu đen bóng). Và hắc kỳ là quý nhất.
Trầm còn gọi là Trầm hương.
Đặc tính Trầm hương: : Chất nặng, vị đắng, màu mun hoặc đỏ; khi đốt cho ít dầu; khói màu trắng bay tỏa rộng rồi tan mau; trầm hương cũng có bốn thứ: trầm mắt kiến, trầm rễ, trầm tơ, và trầm tóc.
Tôi thắc mắc hỏi anh tại sao người ta mê Trầm Kỳ như vậy thì anh nói,
“Trầm Kỳ là vị thuốc chính đưa vào các Kinh như: Tỳ, Vị, Thận…hổ trợ đắc lực cho sự vận hóa giữa hai Kinh Tỳ và Thận. Ngoài ra, còn có tác dụng giáng khí, hạ đờm, bổ thận, bổ nguyên khí v.v…”
“Chà, anh nói làm em có cảm tưởng anh là một ông thầy già Đông y quá,” tôi nói.
Anh cười bảo anh không là thầy Đông y nhưng vì công việc làm ăn dính liếu đến lãnh vực này nên phải tìm tòi học hỏi thế thôi.
Chúng tôi đang trò chuyện trao đổi thì vợ anh và nàng mang cơm nước đến. Chị cất tiếng hỏi:
“Chà ba Mi nói cái gì mà ông bạn tôi, a, à…à… dượng nó, có vẻ căng thẳng tinh thần vậy? Thôi có việc gì để ăn uống xong nói tiếp.”
Tôi hơi e thẹn bỡi tiếng “Dượng” chị gọi tôi, mặc dù lòng tôi cũng ước ao được chị gọi như vậy. Tôi nói,
“Nào có gì căng thẳng đâu, tôi đang tập trung tâm trí lắng nghe những điều anh chỉ dẫn cách làm ra tiền trong thời buổi này vậy mà.”
Chị lại nói,
“Vậy thì tốt! Mời cầm chén đũa kẻo cơm canh nguội hết, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Cơm nước xong, bốn chúng tôi chúng tôi bắt đầu trao đổi chuyện trò. Điều đáng chú ý là nàng dùng thì giờ rất hợp lý: ít dành cho tôi mà phần lớn dành để hỏi về công việc làm ăn của anh chị và việc học hành các cháu của nàng. Một sự tế nhị khiến tôi trân quý nàng hơn .
Còn chị nàng, cố tìm cách hỏi tôi về những việc quá khứ và những dự tính tương lai. Thế nhưng, đối với tôi, quá khứ quá đau buồn còn tương lai quá mờ mịt nên nói với chị, tôi luôn lấy câu châm ngôn của người Pháp làm kim chỉ Nam cho cuộc sống bây giờ (người đời thường dại dột: tiếc quá khứ, mơ tương lai, quên hiện tại!) Và dường như, chồng chị hiểu ý tôi nên anh đã khéo léo rủ chúng tôi đi thưởng ngoạn cảnh Vạn giả.
Thời gian đi vòng vòng ngắm cảnh không biết bao lâu mà khi trở về nhà đã hơn mười giờ đêm nên mọi người bảo nhau đi ngủ.
Một mình trong phòng riêng, có dịp kiểm lại những chuyện vừa qua, tôi nhận thấy tính tình Ch vẫn như ngày nào (vẫn thực tế không mơ mộng,) và tình cảm dành cho tôi vẫn còn nguyên vẹn như xưa; còn anh chị nàng, tuy mới gặplần đầu, cũng cho tôi sự tiếp đón rấtchân tình niềm nỡ làm tôi cảm tưởng có một tia sáng cuối con đường hầm mà tôi đang mò mẫm bước đi, nhưng đồng thời cũng nhận thấy để tiến tới tia sáng đó khả năng tôi khó mà làm được, bỡi đôi gối tôi đã quá chùng!
Trăn trở với những ý nghĩ mông lung, chìm vào trong giấc ngủ hồi nào tôi không hay biết.
Sáng ngày hôm sau, hai chúng tôi từ giã anh chị và lên xe đi vào Nha Trang thăm chị tôi. Gặp tôi, chị tôi rất mừng và đặc biệt có sự hiện diện của Ch làm chị tôi mừng hơn nữa vì tôi biết trong thâm tâm chị cũng như mẹ và anh tôi luôn mong tôi tìm được một người bạn mới để làm lại cuộc đời, tôi hiểu mọi người đang hướng về tôi mong tôi có một cuộc sống ổn định, tôi thầm cảm ơn tất cả mọi người.
Ở chơi với gia đình chị tôi một ngày, rồi Ch đưa tôi đến thăm những bạn nàng và thăm những thắng cảnh ở Nha Trang.
Trong những lúc bên nhau chúng tôi không ai nghĩ rằng mình là mới hay cũ đối với người đối tác, chỉ biết rằng chúng tôi là hai kẻ đang mến thương nhau, do đó nàng không dấu những gì nàng nghĩ. Nàng kể cho tôi nghe về cuộc đời nàng sau ngày chúng tôi chia tay để theo con đường mình chọn lựa: nàng tốt nghiệp khóa Cán Sự Quốc Gia ngành Hộ Sinh và chọn nhiệm sở ở Ty Y Tế Long Xuyên, vì có một người bạn thân muốn về làm việc tại đó, tuy lúc ấy nàng nghe đơn vị tôi cũng ở đâu đó thuộc Vùng IV, nhưng không biết ở đâu, nếu biết ở Vĩnh Long thì nàng có lẽ cũng xin về đó vì nhớ lại hình ảnh tôi ngày xưa nàng không thể không động lòng!
Nàng nói với tôi, trong thời gian làm việc ở Long Xuyên, có quen vài người và trong số ấy cũng có người muốn tiến đến hôn nhân
nhưng nàng không chấp nhận bỡi họ cũng là những người lính như tôi, còn bây giờ cũng có hai tên CBCS đang theo đuổi: một là Trưởng
Công An/Sơn Hòa, một là Bệnh viện phó/Bệnh viện nàng đang làm việc.
Để chinh phục nàng hai tên này thường tiết lộ các cuộc họp Đảng, chúng thường bảo: nàng vừa là tàn dư của chế độ cũ, vừa có cha là
người Trung quốc nên cấp trên có ý định sa thải từ lâu, nhưng nhờ sự can thiệp của chúng nên cho đến nay nàng vẫn còn làm việc!
Nàng biết nàng còn làm việc là do tay nghề của nàng chứ không phải do sự bênh vực, che chở của chúng; tuy nhiên nàng không nói gì
ngoài tiếng “cám ơn” để cho chúng an tâm không chú ý. Nói tóm lại, theo nàng nghĩ, chúng là những tên lừa đối,
không tên nào có tư duy, chỉ biết lập lại những điều Đảng nói và làm theo những điều Đảng bảo! Nàng khẳng định không thể nào chấp
nhận những con người như thế.
Nàng mong tôi hiểu rằng: “đối với nàng, tình yêu và lý trí cần được kết hợp hài hòa,” nàng rất sợ lấy chồng là lính, nhất là người lính tác chiến như tôi. Theo nàng quan niệm: không lấy nhau thì thôi, đã lấy nhau thì mong ăn đời ở kiếp để có thể hợp sức dìu dắt đàn con. Và cũng theo nàng suy nghĩ: con cái nó không yêu cầu hai vợ chồng cho chúng nó ra đời nhưng vì sự chung đụng thể xác của cha mẹ mà có, do đó cha mẹ phải nhận lấy trách nhiệm lớn đối với chúng, đó là lý do mà nàng không dám chấp nhận lời cầu hôn vội vã của tôi ngày xưa!
Nàng còn mượn câu nói trong sách ngụ ngôn của Kinh Thánh: “mọi sự việc đều có cái thời điểm cho nó nẩy sinh” (There is a time for everything) để tôi không quá câu chấp những gì xảy ra trong ngày cũ.
Xem tiếp Kỳ 5: Thoát Ra Những Trói Buộc