Đại Học Chiến Tranh Chánh Trị
Từ nơi nầy ta ra đi
Tung đời trai bay muôn phương
Xông pha khắp miền đất nước
Ra trường bốn mươi năm qua,
Tới nay vẫn chưa thấy già,
Thề nguyền vượt bao phong ba
Tiến lên trở về ĐẤT TỔ
Giảng đường kia nơi TA từng hun đúc
Chí làm Trai ngang dọc khắp chiến trường
Hỡi bạn tôi Hy Sinh vì Tổ Quốc
Hãy về đây ấm lại chút tình trần
Hỡi bạn tôi hôm nay về đầy đủ
Hãy cùng nhau uống cạn chén rượu đầy
Cô nàng Thị Xuân kia ơi ?
Chiều nay đứng bên kia đồi
Bồn chồn cô lo cho ai?
Mà nghe cõi lòng xao xuyến
Thời gian như qua hôm qua
Mà nay sáu ba tuổi đời
Tình yêu không phai trong TÔI
Với quân trường thủy chung
Đại Học Chiến Tranh Chánh Trị
Từ nơi nầy TA RA ĐI
Đồi 4648 những tháng cuối năm 1970, những kỷ niệm rất đẹp sẽ là hành trang quý báu mà chúng ta mang suốt cuộc đời. Tôi ghi lại vài kỷ niệm với quý vị Sĩ quan Cán bộ, quý Niên trưởng cũng như với những Đồng Môn chiến hữu, đã một thời sống chung dưới mái trường thân yêu Đại Học Chiến Tranh Chánh Trị Đà lạt
Bộ Bài Để Đời Của Đại Úy Nguyễn Tâm Miên
Thế là niên học sau cùng dần dần trôi qua trong sự háo hức hay là tiếc nuối, nhưng cho dù thế nào, tuổi trẻ vẫn là những bồng bột không lường trước được ngày mai. Ngày mai mơ hồ mịt mù trên con đường vô định. Chúng tôi bốn thằng Nguyễn Gia Hoàng, Vĩnh Tường, Nguyễn Viết Cư và Tôi trốn học, trốn tạp dịch mãi mê bài binh bố trận thùng sảnh cù lũ mà quên ông đại úy Nguyễn Tâm Miên rình rập tự lúc nào. "Anh Đây gom bộ bài lại đưa tôi, tất cả bốn anh về phòng thay quần áo ba lô, súng đạn ra tập họp ngoài sân chờ lịnh."
Bốn thằng tiu ngỉu, hô tuân lệnh, đứng dậy cái rụp, và năm phút sau đã có mặt đầy đủ trước sân Liên đoàn SVSQ. "Mấy anh đã vi phạm Nội qui quân trường, hình phạt dã chiến được áp dụng là các anh sẽ nhảy xổm hoặc hít đất cho hết bộ bài nầy." Đại úy Miên nói. "Bộ bài 52 lá nếu tôi rút trúng lá nào thì các anh sẽ nhảy xổm theo số nút ghi trên lá bài đó, riêng trường hợp lá ách thì phải nhảy 11 lần".
Lần phạt dã chiến theo sáng kiến của đại úy Miên đã làm ê ẩm hết một tuần lể mà đâu có thằng nào ớn, hể bị phát hiện chỗ nầy thì tìm chổ khác. Đúng là ngựa non chẳng biết trời đất là gì? Dù biết rằng vi phạm kỷ luật có thể khó lường trước được hậu quả của nó.
Nói thật lòng chúng tôi cũng biết quý vị Sỉ quan cán bộ biết rất rỏ việc làm của chúng tôi, nhưng quý vị cũng lơ là cho qua, nếu đừng có gì lộ liễu quá, những lần vượt rào đi đêm, ăn vụng thì thằng nào cũng cả bụng, đâu ai chịu kém ai, huống chi các anh đã từng hát,
Con đường xưa anh đã đi
Các em sao có thể bì
Đố thằng nào hơn các anh???
Hộp Sửa Ân Tình
Đầu xuân nám 1969, đợt 2 của khóa 2 được chuyển từ Trung Tâm Huấn luyện Quang Trung về Quân trường Mẹ. Từ phi trường Camly, các xe buýt nối đuôi nhau tiến vào cổng trường trong cái se lạnh của khí hậu vùng cao nguyên. Các Niên Trưởng huấn nhục nhận bàn giao từ các Sỉ Quan Cán Bộ, bắt đầu màn Dã Chiến Tập Thể, mà sau nầy không thể nào quên trong đời Binh Nghiệp. Cuộc quần thảo cho đến lúc rã rời đến nỗi trái ớt cũng thành trái chuối, ăn vào không cay mà lại ngọt, cái gì cho vào bụng cũng tốt, bao nhục nhã, ê chề, dường như tan biến sau khi tấm lưng được ngã trên cái nệm, thì hồn phi phách tán, tiếng kèn báo thức vang dội, lại điễm danh tập họp và màn huấn nhục tiếp diễn, chúng tôi được tôi luyện thành một chất THÉP đễ kết dính lại với nhau, sau bao nhiêu biến cố cuộc đời, bởi vì Hình Phạt Huấn Nhục không là sự trả thù, không là sự dày vò, cũng không là sự trút bao ân oán từ đời trước. Huấn Nhục để đi vào ĐỜI, một đời sống mới Hoàn
Toàn khác hẳn những gì sách vở đã dạy, khi còn đời sống dân sự vừa để lại sau lưng.
Niên trưởng Khóa I trước ngày mãn khóa đã để lại bao điều trăn trở, mổi khi tuổi càng cao, và nhứt là ngày được giao làm SVSQ cán bộ Huấn nhục khóa 3, bề ngoài với nét mặt lạnh lùng, cũng không che dấu được hết những ân tình còn lắng đọng, lặng lẽ trong đêm, thay nhau phiên trưc, kéo từng tấm mền, từng tấm chăn xô lệch, những gương mặt vô tư trong giấc ngũ say nồng, bây giờ nhớ lại, những buổi sáng sớm nuốt ừng ực những hộp sửa đặc con chim, mẹ bồng con hoặc là ông thọ, tưởng chừng mắc nghẹn mà thật là ấm áp.những hộp sữa ân tình, đã làm thay đổi hẳn cuộc đời của những thằng thư sinh ốm yếu, ích kỷ ngày nào, thành những chàng trai rắn chắc tự tin bước vào đời
9 tuần HUẤN NHỤC qua đi, cuộc đời như bước vào giai đoạn mới. Hôm qua, bây giờ là kỷ niệm, một kỷ niệm đeo đẳng cho đến ngày hôm nay: 40 NĂM HỘI NGỘ KHÓA II
Xé Rào
Đã là SVSQ thì thằng nào cũng là TỔ SƯ XÉ RÀO. Ôi thì đủ các chiêu thức được tung ra, mổi người mổi vẽ mười phân vẹn chín, phần còn lại tin vào mệnh số ngày hôm đó quý quan cán bộ có bị quan bà hành hạ không? thường thường SVSQ xé rào vào năm thứ hai, dù gì có lở cũng được cái quai chão còn hơn cánh gà.
Lần đầu tiên nếm mùi vị ngọt ngào là vào một đêm không trực gác. “Ê! Đây, tối nay xuống phố chơi, tao vừa mới quen một em ở khu Ký túc xá”.
Gia Hoàng nói, “Ừ thì đi,”
Tui trả lời, “Tao cũng quen một em ở đó”.
Thế là hai thằng lợi dụng trời nhá nhem tối vượt cổng Anh Đào lòn lách con hẽm phía sau đài phát tuyến, tiếp tục băng ngang những con hẽm mù mờ vì ngại bị quý quan Cán bộ phát hiện, trên lộ trình ngoằn ngoèo, cong veo, hai thằng lò dò cũng tới được điểm hẹn. Liên cô gái tôi đã quen trên chuyến bay từ Liên Khương về Sài gòn vào mấy tháng trước. Ngày đó thấy ai cũng đi phép lia lịa, bèn nghỉ ra cách nhờ thằng em “quánh” cho cái điện tín “ông nội quy tiên lần thứ hai” để xin được cấp phép về Cần thơ chơi, lấy le với bà con. Niên Trưởng Nguyễn Mậu Lộc, Sĩ Quan cán bộ đưa tới trạm Hàng Không, rồi từ đó có xe buýt đưa ra phi trường Liên Khương. Thời tiết khá tốt, nhưng khoảng 3 giờ chiều phi cơ mới cất cánh, do sự tình cờ tôi được ngồi bên cạnh L.
Thế là chúng tôi quen biết từ đó, thỉnh thoảng có vào dạ vủ tại trường, cũng như những lần trên đồi Cù vắng vẽ, cũng như đêm nay, một đêm khí trời lành lạnh, chúng tôi tìm đến nhau để sưởi chút hơi ấm của người.
Cũng một lần vượt rào tại cổng sau, nhà trung sỉ Kèn xíu mại, lần nầy ba thằng ngự lâm pháo thủ Trần văn Quá, Son Thợ Hồ và tôi, hình như vào chiều mùng một Tết năm 1971, chúng tôi đón xe lam vòng đường phía sau trường ra rạp Ngọc Lan xem phim, tôi cũng không nhớ là phim gì? Vì chưa vào rạp đã xảy ra vụ đánh nhau.
Chuyện như thế nầy: Thằng Son đang lui cui mua vé, bất thình lình có một cặp nam nữ khá xinh, nhưng hơi lấc cấc. Trong lúc con bé đứng cạnh, Quá thấy em có vẽ sành điệu, chàng Quá nhà ta cứ liếc mắt đưa tình, vì trong số ba thằng, nó cao ráo và đẹp mã nhứt, lại là cầu thủ con cưng của trường và thị xã Đà lạt. Mãi mê địa em mà nó quên bẳng thằng kép cũa con bé vừa gởi xe xong đi vào nhìn thấy, thế là lời qua tiếng lại, thằng kia cũng ỷ mình nằm trong đại đội Trinh sát của thành phố Đà lạt nổi danh quậy phá ngoài thị
xã, vì được tỉnh trưởng cưng chiều quá đáng. Mặc dù thấp hơn thằng Quá một chút, nhưng vì có em, thành thử không thể nào nhịn nổi, rủ Quá đánh tay đôi không ai được can thiệp, chưa dứt câu đã nhào vô tấn công liền.
Thằng Quá rất là nhanh nhẹn, né đòn dễ dàng và trong lúc thằng kia nóng tánh nhào vô búa xua, Quá nhà ta như Dương Qua trong Thần Điêu Đại Hiệp, dứt một đá, thằng kia lăn từ trên bậc thang rạp Ngọc Lan rớt xuống dưới đường, lồm cồm bò dậy, hắn điên tiết nhào vô tấn công tiếp, nhưng không thể nào chọc thủng hàng phòng thủ của Quá. Lại thêm một cú đá vòng chính xác tiếp theo một cú đấm, và cứ như thế nhận thấy không thể nào đánh thắng, hắn bỏ chạy ra xe rồ máy vọt đi như chớp, bỏ lại cô em tội nghiệp. Vì sợ có chuyện không hay, Cô em khuyên Quá đi về, đừng ở lại, ảnh về nhà lấy súng đó. Nhận thấy có thể lớn chuyện và như thế quá đủ, ba thằng lên xe lam về lại Trường.