Tiên Phước bước lên con đường đất đỏ. Nhà của Bắc ở tuốt trong hẻm sâu. Căn nhà có khu vườn rộng, Bắc đã mua
nhiều lô đất ở chỗ khác, nhưng chỗ ở này, ả vẫn giữ, như chứng tỏ với người đời, ả vẫn còn nghèo, còn cặm cụi với đời, vẫn còn lương thiện. Đó là
ván cờ cao mà Bắc đã học ở những cán bộ mà ả quen biết. Các cán bộ đi xe đạp, ở căn nhà xập xệ cấp bốn do cơ quan cấp, ăn xôi buổi sáng đi
làm. Trong lúc đó, ở một nơi khác, họ có những căn biệt thự, những xe con, những nơi này, thường là vợ con họ đứng tên, còn họ, đúng là người
vô sản chân chính, phục vụ nhân dân như một cống hiến.
Căn nhà im vắng, Tiên Phước bước vào sân, đi trên những tấm gạch được lót phía dưới nền sân đất. Con chó nghe tiếng chân sủa lên ông ổng.
Bắc nói vọng ra:
Ai đó.
Tôi đây.
Bắc nghĩ, một người đàn bà đến nhờ ả làm giấy tờ, ả nói vọng ra:
Cửa không khóa, mời vào.
Phước đẩy nhẹ cánh cửa, bên trong là phòng khách nhỏ, có một bộ salon đã cũ, Bắc ngồi trên cái ghế cao, nhìn người đàn bà, rồi nói giọng
ngạc nhiên:
Ủa, chị Phước, sao chị biết nhà em mà đến đây?
Phước ngồi xuống ghế:
Thì nghe người ta giới thiệu, biết là Bắc nên chị mới ghé.
Ai giới thiệu vậy chị?
Anh Gia chứ ai.
Thế à, thằng chả
Bắc định tố khổ Gia những câu nặng nề nhất, như là tay sở khanh, đĩ đực, điếm thúi nhưng Bắc dằn được cơn giận. Từ ngày trở về từ miền
Trung, Gia trốn biệt ả, Gia đã thấm ngón nghề của ả, nên chỉ bằng cách là đánh bài chuồn. Ả điên tiết, ả hung hăng đi tìm Gia, nhắn đàn em
đến nhà Gia, nhưng cuối cùng ả nhận lấy ê chề cực nhục, là Gia ghê tởm ả, ghê tởm công việc làm ăn của ả. Ả biết dù có tìm được Gia, ả cũng
chẳng níu kéo được gì. Trong bất cứ cuộc tình nào, có thể ghét, có thể không yêu, nhưng không thể khinh nhau được. Gia đã tởm lợm cái ngón
nghề, cách làm ăn thất đức của ả nên Gia chuồn. Điều đó cho ả một bài học để đời, một nổi đắng cay nhục nhã, khi ả đã giới thiệu với tất cả
người quen, đây anh Gia, chồng sắp cưới của em.
Anh Gia à, ảnh bây giờ ra sao?
Thì ảnh vẫn buôn bán xầm xài.
Gia mới ra khỏi cuộc đời ả có hai tháng mà ả thấy như đã rất xa, xa quá. Ả yêu Gia, nhưng ả không từ bỏ được ngón nghề ăn hớt người ta quá
lố. Giữa Gia và ngón nghề, ả chọn ngón nghề, còn người đàn ông, ả sẽ kiếm một người đàn ông khác, cùng có ngón nghề như ả.
Tiên Phước một thời là vợ Trợ, anh của Tầm. Tầm thuở ấy là bồ của Bắc, thuở năm hai mươi mấy tuổi. Lúc đó, Bắc còn trẻ.
Chuyện đó là chuyện ngày xưa, bây giờ chỉ còn sự quen biết cũ.
Chị tìm em có chuyện gì không?
Thì làm cái giấy, chị muốn làm cái Chứng Minh Nhân Dân, ở ngoài quê, cho hợp với địa chỉ ông xã.
Ông xã chị ở đâu?
Ngoài quê mình, như em biết đó, chuyện này là ghép, ổng cải tạo về không có tiền làm hồ sơ, chị về mua ổng, ổng chịu, hồ sơ xong xuôi hết rồi,
chỉ còn cái Chứng Minh.
Được, để em làm cho chị, giá một triệu đó chị.
Sao nhiều vậy, em giúp chị, bớt cho chị được không?
Không được đâu chị, vì chị khai ở quê nên phải khắc dấu mới, cả dấu nổi cũng mới nên phải chi nhiều.
Thôi được, em cứ làm cho chị, sao cho giống nhe.
Chị đừng lo, cho em chi tiết, ngày tháng năm sinh, quê quán, hộ khẩu thường trú. Chị nhớ đưa cho em một tấm hình để em chụp lại.
Có đây, chị đã chuẩn bị đầy đủ.
Hợp đồng chỉ có thế, bằng miệng, rồi tiền trao cháo múc là xong.
Tiên Phước ra về, lòng thấy vui vui. Dù sao, cũng xong một chuyện. Trong thời gian tới, khi hồ sơ đã xong, nàng sẽ trở về quê, phải leo
lên những ngọn đồi, quê ông Tiến để báo cho ông biết công việc đã xong và sẽ sống cùng ông một thời gian để che mắt thiên hạ. Nàng sẽ làm vợ,
hay chứng tỏ là vợ, đối với ông. Nàng nghĩ đến căn chòi ông ở cùng hai đứa con trai.
Ông Tiến đã làm căn chòi sống riêng biệt dưới chân núi Lớn. Ông chăn mấy con bò, khai mấy công đất, nuôi bầy gà, đàn vịt. Một hôm, Phước
đến, căn chòi sực mùi nước hoa thơm ngát. Phước đem bia, chả, nem, một con gà quay từ thành phố lên. Phước kêu ông bằng tiếng anh ngọt xớt.
Phước đem bánh, kẹo, quần áo cho hai đứa con ông, đem cả quần tây, áo sơ mi cho ông và một đội giày còn mới. Phước bận cặp đồ bộ bằng xoa
trắng, mỏng dính, để lộ cái su cheng đen ngời ngời, cái quần lót có tí teo ôm sát bờ mông tròn căng thiếu phụ.
Ông hỏi:
Cô là ai? Ở đâu tới đây vậy?
Em là Phước, Tiên Phước, em từ Sài Gòn về. Nghe nói anh ở đây một mình, nên em đến.
Ai nói?
Thì thiên hạ chứ ai, dưới phố nói anh đi cải tạo về, chán đời, nên bỏ lên núi sống với hai con. Em thấy thương nên đến.
Sao cô thương tui?
Thì thương anh cô độc.
Trong mắt Tiên Phước ánh lên một chút tinh nghịch. Nàng cố gắng không cười thành tiếng. Ông Tiến cảm động, vì ông trở về sau năm năm tập
trung cải tạo. Vợ ông đã chết vì cơn sốt rét đã đánh bật bà ngã qụy, trong lúc ông đang chăn bò ở trại tù. Ông về, tìm ra mộ thắp cho bà nén
hương, làm con gà cúng bà, rồi ông dắt hai đứa con ra đây sống. Từ dạo đó đến nay, ông không tiếp xúc, giáp mặt với một ai, ngoài những lúc
công an kêu ông lên xã làm việc hay cần phải mua gạo, mắm muối dưới xóm.
Bây giờ có một người đàn bà hương sắc, ở phố thị tìm đến với ông. Ông cảm thấy lòng ông chợt chao đi như những cọng cỏ bông lau rung rinh
trước cơn gió, trong buổi chiều tắt nắng. Khuôn mặt người đàn bà đỏ hồng, tóc uốn cong lòa xòa thả xuống hai bờ vai, môi tô son đỏ, hàm răng
xinh xắn. Hồi còn tại chức, là đoàn trưởng cán bộ xây dựng nông thôn, ông cũng trải qua nhưng người con gái, nhưng họ quê mùa, mồ hôi rin
rít, tóc ngàn ngạt hơi hám lâu ngày không gội. Họ chỉ được cái thân thể tròn căng, săn cứng. Họ không có mùi thơm thành thị.
Bây giờ đối diện với người đàn bà phố thị này, ông đã sáu mươi, ông muốn an thân sống với hai đứa con cho hết đời, nhưng trong những đêm
khuya, trong cái chòi vắng
này, nghe tiếng gió rít qua khe núi, khiến ông thấy mình cô độc quá đổi. Nỗi thèm muốn đàn bà của ông trổi dậy, ông muốn bán cặp gà, cặp vịt,
lấy tiền, bận áo quần đi xuống phố, chui vào quán bia ôm nào đó. Nhưng khi muốn thực hiện ý định, nhìn con đường hun hút. Ông đành dừng lại,
nuốt nước bọt âm thầm.
Bây giờ có một người đàn bà bằng xương bằng thịt đến với ông, thương nổi cô đơn của ông. Người đàn bà có hàm răng trắng đều, má đỏ, môi
hồng, đôi mắt đung đưa, cái nịt vú nhỏ để lòi ra những đường nét căn tròn, ông chớp chớp mắt cố ngó lơ, cho hình ảnh đó xa khỏi tầm nhìn.
Nhưng lòng ông thì thấp thỏm.
Tiên Phước dọn đồ ăn trên cái bàn vuông. Cô chặt con gà thành từng miếng nhỏ bỏ trên cái dĩa lớn, bày nem, chả, các gia vị, trông bữa ăn
rất ngon lành.
Tiên Phước nói:
Mời anh lại ăn, kêu mấy đứa nhỏ, thằng Tuân, thằng Tuấn đâu, ngồi vô ăn đi con.
Hai đứa nhỏ nghe Phước kêu, từ ngoài vườn chạy vô, đứng nhìn Phước, rồi nhìn qua ông Tiến, Tuân hỏi:
Sao bữa ni ăn ngon vậy cha? Có tiệc hả?
Ông Tiến trả lời:
Ừ, có cô mua lên cho cha con mình, các con ngồi vô đi.
Bóng tối xuống bên ngoài nhanh như sao xẹt. Mới sáng đó, quay qua quay lại nhìn thấy tối mù bao trùm. Phước rót bia vào hai ly, rồi mời
ông Tiến:
Anh uống đi, uống với em ly này, mừng hội ngộ.
Ông Tiến nghe mùi thơm của bia mà trên mười lăm năm ông chưa được nhấm lại. Ông cầm ly bia lên tợp cạn.
Bia làm con người ta nóng máu, nóng rần rần, nóng râm rang. Hai đứa nhỏ tha hồ ăn, chúng gặm xương gà, ăn chả, nem, bánh mì phủ phê. Khi
đứng lên cái bụng hai đứa chình ình. Ông Tiến gật gù cái đầu:
Hai đứa ăn no, đi ngủ đi.
Đó là câu nói hằng đêm ông nói với hai đứa con. Đêm ở đây quạnh hiu. Tối đến rất mau, ăn cơm xong là đi ngủ, ngọn đèn heo hắt cũng được
tắt đi, hôm nay có khách, ngọn đèn còn leo lắt cháy.
Ông Tiến đã say, ông nhìn Tiên Phước dọn dẹp bàn ăn. Những chai bia trống trơn, đĩa thịt gà còn trơ xương, vài ổ bánh mì còn dở, nem chả
cũng được dọn sạch. Tiên Phước như người vợ hiền, nàng lấy khăn giặt sạch đưa cho ông Tiến lau miệng, lau mặt. Nàng nấu cho ông bát nước chè
xanh. Nàng phải đóng vai vợ hiền, cặm cụi, cần mẫn, chịu thương chịu khó, quyết không được có một hành động bực dọc, khinh thường.
Căn nhà trống, lộng gió, Tiên Phước thấy nực nội, nàng muốn tắm, nàng hỏi ông Tiến:
Anh chỉ em chỗ tắm.
Ngoài sàn nước đó, cứ ra đó mà tắm, trời tối thui như mực mài, không ai thấy đâu.
Tiên Phước đem theo cái áo ngủ, cái rốp bằng voan mỏng trắng tinh, nàng mặc cái áo ngủ này vào, có thần thánh cũng không qua được.
Tiên Phước nhìn bóng đêm đen dày, nàng cởi áo quần vắt lên cái sào, cầm gáo xối nước.
Tiếng nước xối áo ào làm rộn rã lòng ông Tiến, ông đưa mắt nhìn lên cái chỏng tre, hai đứa con đã ngủ, ông nhìn xuyên qua chái bếp, chập
choạng trong bóng đêm một thân hình đàn bà lay động. Ông nuốt nước miếng. Mười lăm năm ông không có đụng chạm vào da thịt một người đàn bà
nào, các thớ thịt ông, gân cốt ông, tưởng nó đã ngủ yên theo tuổi đời, nhưng nó vẫn còn rộn lên từng hồi, từng chặp. Bây giờ, ông đối diện với
nhan sắc này, cái xuân tình ông bỗng như sống lại.
Tiên Phước tắm bằng xà vông Dose làm da thịt nàng tỏa một mùi thơm nhẹ, quý phái. Nàng cố ý không bận đồ lót, chỉ choàng cái áo ngủ, nàng
lung linh như sương khói trong bóng đêm huyền hoặc. Nàng lấy khăn lau tóc thật khô. Thân hình nàng mát và chứa chất một sinh lực nóng hôi
hổi. Đã mấy tháng không có người đàn ông nào đụng đến, nàng thấy khơi dậy nỗi thèm muốn. Nàng lắc đầu để xua đi những hình bóng nhập nhòa.
Những người đàn ông đã đi qua đời. Những người đàn ông mang đầy nam tính, đam mê, rắn chắc và sạch sẽ. Nhưng họ đi qua không hứa hẹn gì. Bây
giờ chuyện của nàng là phải câu ông Tiến, nàng đã chấm ông và quyết chí không để thoát. Con đường này như cái phao cuối cùng cứu vớt nàng
thôi.
Ông Tiến ngồi trên giường, mắt đờ đẫn vì men bia đã ngấm. Men bia làm cho người ta say chếnh choáng nhưng không làm cho người uống
gục xuống để quên hết mọi chuyện. Ông Tiến và Phước uống 5 lon 33, ông uống lúc nào cũng một trăm phần trăm, đủ số lượng để ông nhìn người
đàn bà bằng con mắt hau háu, con mắt muốn lột trần truồng và vục mặt vào thân thể trắng ngần ấy. Ông thấy mình căn cứng, sung độ như hồi thanh
niên. Bia làm ông thấy trước mặt, sau lưng, toàn là bóng sắc.
Phước câu độ. Nàng cũng cần thiết một thân thể đàn ông, nhưng thấy ông già ộp ẹp quá, ý tưởng nàng như thụt lùi lại, nàng cố dặn lòng,
không được bỏ cuộc, nàng thầm nhũ, cố gắng không hôn môi, nàng không tưởng tượng nổi đến cái miệng ám khói thuốc lá, thuốc lào của ông sẽ đặt
vào môi nàng. Nàng cố gắng để không lợm giọng.
Vở diễn sẽ rất đạt, Phước nghĩ thế.
Tiên Phước bước vào trong nhà, ngọn đèn leo lắt cháy ở góc buồng, ngọn lửa nhỏ, đỏ quạch. Ông Tiến nhìn Phước bước tới ngồi trên ghế, như
người trong tranh bước ra. Ông nói, hay bia nói, hay thân thể sung mản của ông nói thay ông:
Lại đây, ngồi xuồng giường với qua đi em.
Dù cố gắng hết sức, nhưng ông chỉ nói được bấy nhiêu.
Phước bước lại đặt mông lên giường, cái chỏng tre kêu kĩu kịt. Nàng thầm thì, không được lùi bước, lùi bước là thất bại, phải thắng lợi,
phải tiến chiếm mục tiêu.
Ông Tiến nhìn bầu vú căng tròn của Phước, ông lấy tay đở nhẹ. Phước nghe thảng thót, dù gì, cái rờ rẩm của một người đàn ông lạ, cũng làm
nàng rộn lên. Mọi chuyện đều lạ, thân xác lạ, con người lạ-cả đàn ông hay đàn bà-ai cũng thích. Điều đó không riêng gì đàn ông mà đàn bà
cũng thế. Vơí Tiên Phước, những người đàn ông quen thuộc đã trải, nào Trung, Dân, hay Ngạc, đã bước qua đời nàng, quá quen thuộc, đến một lúc
nào đó trở nên lạt nhách, đến nổi, không còn gây cho nàng cảm giác gì. Người đàn ông làm những động tác cổ điển, rồi trườn lên nàng như một
con rắn, cựa quậy, dập dẫy, nhiều lần như vậy, nàng muốn hát lên một câu vọng cổ. Rồi người đàn ông rống lên phì phò, rồi tụt xuống khỏi người
nàng, quay qua phía bên kia, ngủ ngáy. Chán không thể tưởng.
Nhưng bây giờ, hôm nay, tự nhiên nàng thấy mới lạ, ông già mà nàng đang câu độ, có một cái gì đó cuốn hút, như sự im lặng, mái tóc muối
tiêu, giọng nói quê kệch ngây ngô, đôi cánh tay dài ngoằn. Ông đặt tay nhẹ lên bầu vú. Nàng thấy thân thể mình rung động. Ông lấy tay khươi
khươi núm vú. Nàng rùng mình. Dù vậy, Phước vẫn còn tỉnh táo, nàng cầm tay ông Tiến giữ lại:
Anh, anh coi em là con người nào đây?
Anh quí em lắm.
Thế thôi à?
Chứ em muốn gì?
Tiên Phước vô đề:
Em muốn làm vợ anh.
Người đàn ông trố mắt:
Em nói thật sao?
Thật mà, em muốn làm vợ anh, làm hôn thú với anh, em muốn săn sóc anh và chúng mình cùng đi Mỹ.
Đi Mỹ, làm sao đi Mỹ được?
Được chứ, anh đã học tập cải tạo trên ba năm mà.
Thế hả, anh bây giờ mới biết.
Tiên Phước bụm miệng ông Tiến lại:
Thôi, bỏ qua đi, để đó tính sau, còn dài ngày mà. Bây giờ em cho anh đó, anh nhận đi.
Ông Tiến đã mê man, vì Tiên Phước bây giờ là hiện thân của Đắc Kỷ, hiện thân của Võ Tắc Thiên, hiện thân của Điêu Thuyền trong cổ sử, ông
làm sao qua truông được với miếng mỡ ngon đang chờn vờn ở trước miệng mèo.
Ông quờ quạng trong lúc Tiên Phước nằm xuống chiếc giường với cái robe mỏng tăng, để lộ ra cả phần da thịt, cặp đùi thon dài, trắng lốp.
Ông vục đầu vào thân thể ấy.
Nhưng đó là nước nô. Sau này Tiên Phước vẫn cười với lần đầu tiên ấy. Ông không giữ được lâu, không cầm cự được tới phút cuối cùng. Khi cái
váy nàng bật lên, nàng trống hoang trống hoác. Ông nhập nhằng buông thả, rồi ông trợn mắt lên, thở phì phò.
Thế là Tiên Phước đã được. Những ngày sau đó nàng công khai sống với ông Tiến. Hai người đưa nhau đến Sở Tư Pháp làm giấy hôn thú.
Và bây giờ, nàng đã có trong tay tập hồ sơ xuất cảnh đàng hoàng, chỉ trừ cái Chứng Minh Nhân Dân phải làm lại ở xã của ông Tiến. Tiên
Phước trở về thành phố Sài Gòn đến nhờ Bắc. Công việc đã xong, Tiên Phước ra về với tấm lòng nhẹ nhỏm.